28 thg 12, 2013

   ...Những trai lành, gái tín ở thế gian nếu có tai nạn ngặt nghèo, hoảng sợ, chỉ cần hướng tâm đến Bồ Tát Quán Thế Âm thì kg có nạn gì mà kg được cứu thoát.(Kinh Vô Lượng Thọ)
Nếu có chúng sinh nào đang bị khổ não mà nghe được danh hiệu Bồ-tát Quán Thế Âm, rồi chuyên tâm, khẩn thiết xưng niệm thánh hiệu Bồ-tát Quán Thế Âm, thì ngay lập tức Bồ-tát Quán Thế Âm xuất hiện, lắng nghe tất cả những âm thanh cầu cứu của chúng sinh, đồng thời cứu giúp cho chúng sinh thoát khỏi khổ não. Vì thế mà gọi Ngài là Quán Thế Âm (có nghĩa là thường xuyên quán xét âm thanh của thế gian).

(Trích lược ý kinh Pháp Hoa - Phẩm Phổ Môn)

7 thg 12, 2013

Sinh Nhật Xuân Tráng Sỉ Tại Đà Nắng



                                                  Sinh nhật 58 tuổi Xuân Tráng Sỉ





                                                            Phố cổ Hội An và bạn cũ
  
Mừng sinh nhật bạn tai nhà Viết Dũng


                                                                 Vũ điệu nhà bếp





Viết Dũng-Quang Thọ-Xuân Tráng Sỉ

6 thg 12, 2013

BẠN ĐẾN NHÀ.



 photo IMG_4262_zpsd38e7580.jpg            Chàng khẽ bảo,hôm nay có bạn đến nhà chơi.Nàng gật đầu.Chỉ thế thôi.Chẳng nói chẳng rằng.Nhưng qua cái liếc nghiêng,chàng thấy nàng mỉm cười.Một nụ cười thôi!
          Hai người,thêm mấy chậu hoa cùng vợ chồng đứa con là đủ một gia đình lớn.Bên ấy là xa tít tắp,có ếch nhái kêu mỗi chiều về.Đêm,tiếng dế kêu rả rích.Buồn tàn thu.Về bên này,thị tại môn tiền náo.Là chợ trước nhà.Cho đời thêm vui!
 photo IMG_4263_zps2a442d02.jpg          Chàng nhớ cây cột đèn trong sân bệnh viện.Mỗi chiều,khi thấy trong người khỏe hơn sau buổi điều trị,chàng ra ngồi ở băng đá một mình.Bóng tối lan dần và ánh sáng của ngọn đèn vụt sáng. Dòng sông Hương không còn màu xanh nữa,chỉ còn là một mảng tối mờ mờ.Ngoài kia là đêm.
          Chàng vói tay,sửa lại chậu hoa treo trên cao.Hoa nở rồi tàn.Lá xanh rồi lá sẽ vàng.Như tuổi nàng và chàng  .Màu thời gian đã đổi.Khi ngọn đèn tắt đi vào buổi bình minh,dòng sông sẽ trở lại màu xanh trong nắng.Nhưng nếp nhăn trên mặt của nàng và chàng sẽ không thay đổi.Là tuổi già.
 photo IMG_4257_zpse291c562.jpg          Chiều nay Thọ Điện Bàn và Đạt ghé thăm.Tiếng chuông điện thoại ,rồi tiếng  nói,báo tin bạn đến chơi nhà,làm chàng vui.Về khu nhà mới,hàng xóm chưa quen mặt thì nói gì đến kết thân  tình lân mẫn.Cửa đóng, then gài,chỉ hai vợ chồng và một không gian trống vắng. Thọ đến và Đạt cùng đến.Là sẽ có âm thanh,là có tiếng nói .Giọng của ngoài mình.
          Ngoài mình có gì nhỉ? Bây giờ đất trời đã chuyển mùa.Mùa mưa cùng bão đã và đang tới vùng đất miền Trung.Những con đường ngập nước và những chiếc lá vàng trôi nhanh.Biển sẽ ầm ào dậy sóng.Ngoài mình là thế! Núi,biển cùng những con đuờng lặng lẽ với cuộc sống trôi thật chậm.Đôi khi trong giấc mơ,chàng thấy những nhánh hoa vàng của cây bò cạp nuớc, trên con đường Trân Cao Vân.Thấy dòng nước sông Hàn ,chảy qua những chiếc cầu,rồi trôi ra biển.Thấy ngọn đèn vàng trong sân bệnh viện,bên dòng Hương.Thấy những khuôn mặt thân quen của bạn bè mình ở ngoài đó.Tỉnh thức,là nghe tiếng xe bận rộn của người Sài Gòn trước ngõ.Nhịp sống đi nhanh!
 photo IMG_4253_zps900853cb.jpg          Mỗi hai tháng,chàng lại khăn gói đi về ngoài đó.Để tái khám.Sống với bệnh như sống chung với lũ.Lâu dần cũng quen. Để có việc đi về ngoài mình. Ghé Đà Nẵng trước,cùng với bạn bè nghe tiếng gió sang mùa,nhìn dòng sông,ngắm biển;rồi mới về Huế thăm cây cột đèn bênh viện.Chỉ là những niềm vui nho nhỏ trong tuổi già. Thêm không đủ, làm sao có thể bớt những cuộc gặp gỡ đó.Chàng nghĩ vậy! Có đi xa mới biết nỗi lòng nguời xa xứ.Là cần nghe một tiếng nói, âm Huế,âm Quảng.Là cần nhìn lại những con đuờng…
         Chàng cười với mình.Không biết,những người đi thật xa,bên kia đại dương chẳng hạn,có nhớ và nghĩ như chàng không?Có lẽ cũng như thế thôi.Nhớ ,những khi thấy mình cô quạnh trong đám đông ồn ào,trong một không gian thật lạ,không giống như ngoài mình.Đôi khi chàng nghĩ,nhớ là một liệu pháp để quên bệnh của mình.
 photo IMG_4261_zps9d2e0703.jpg           Thọ vào,làm đám cuới cho con trai.Đạt vào thăm đứa con gái đã lấy chồng trong này.Những đứa con của bạn bè ,cũng như chàng ngày xưa,tìm cuộc sống mới ở nơi đất Sài Gòn.Người cha,người mẹ nhớ con,sẽ lặn lội vào thăm ,bởi những đứa con,vì bận bịu công việc,không về thăm cha mẹ mình,thăm lại mảnh đất ,nơi mình đã sống Những đứa con đó ,sẽ gắn chặt với khung trời này,chúng tất bật với công việc,sẽ quen với nhịp bánh xe quay nhanh.Nhưng rồi,chúng cũng sẽ trở thành người già sau 20,30 năm nữa.Chúng cũng sẽ nhìn về phía xa xăm đó,nhìn đám mây bay lững lờ trên bầu trời xanh.Rồi chúng sẽ nhớ…Như chàng. photo IMG_4254_zps8c073bee.jpg          Tiếng cửa mở.Vợ chàng đi chợ đã về.Chẳng biết chiều nay nàng làm món gì để đãi khách?Nhưng chàng an tâm,bởi nàng luôn hiếu khách,dù là bạn của chàng hay là bạn của nàng.Đôi khi chàng tự cho là mình may mắn,khi cuới một bà vợ cũng quê ngoài mình.Nhà cũng còn tiếng Huế .Huế thật chay,như tiếng Huế của chàng,dù đã sống ở đây hơn nửa đời.
          Chàng thắp một nén nhang lên bàn thờ Phật.Hương nhang tỏa ấm căn phòng .Có trang trí kiểu gì thì không gian Huế -Quảng vẫn hiện diện đâu đây.Một mùi hương trầm .Đốt để nhớ một khung trời...
 photo IMG_42561_zpsb63a31fa.jpg          Chiều nay những người Đà Nẵng sẽ đến. Ngoài Đạt và Thọ,sẽ có Lê Thanh,Tôn nữ Như Hoa và Hiệp .Thiệt bận công việc ở Biên Hòa không xuống đựơc.Dũng B có một đám cưới phải có mặt.Thôi ,chừng đó người cũng đủ cho một cuộc hội ngộ những người bạn cũ.Sẽ có chuyện mi,tau.Sẽ có chuyện con cái cần phải nói.Sẽ có những kỷ niệm vui buồn thời Bồ Đề, được khơi dậy lại.Tuổi đời đã dần trôi vào bóng tối.Gặp nhau cho thêm vui.Như ngọn đèn trước sân bệnh viện,nơi chàng đã và đang điều trị bệnh,chợt sáng lên ,mỗi khi màn đêm dần xuống.

XUÂN TRÁNG SĨ

15 thg 11, 2013

Lại về Đà lạt ngày mưa

Tôi đi giữa thành phố ngàn thông.Một sáng chủ nhật thật êm đềm.Thành phố với những chiếc áo ấm màu xanh đỏ.Trời cao nguyên giống như trời Đà Nẵng vào ngày Đông.Một màu xám vây phủ trong cơn mưa phùn lả tả.Mưa kịp đọng trên mái tóc mình những hạt li ti.
Một ly café bên hồ Xuân Hương chưa đủ sưởi ấm lòng của một kẻ giang hồ vặt.Nhớ một một mối tình xưa cũ .

Lại về Đà lạt ngày mưa.
Nghe con tim hát lời thưa thốt buồn.
Những con đường dốc chao nghiêng.
Như anh chao xuống,muộn phiền đời em.



       Nhà thờ con gà xa xa,còn hơi hường của một đêm Silent night phố núi.Khách du lịch mùa này ít hơn mọi năm.Hình như đất trời dành cho tôi một khoảng không gian trống trãi và những bước chân mình được thênh thang trên những con đường vắng như thế này đây.Phố vẫn lạnh và ít bóng má đỏ ,môi hồng.Một đêm silent night vui nhộn và tiêu tốn nhiều năng lượng.
Chủ nhật, nướng thêm một chút để ấm niềm chăn chiếu.
         Xa Đà Nẵng đã vài ngày.Đi với một chút công việc riêng tư và theo lời nhắn gọi của một hội thân hữu.Lòng phân vân giữa chuyến đi Huế -do bạn hữu sắp xếp từ nhiều ngày trước- và chuyến đi Đà Lạt.
Tự nhủ với lòng,nơi nào cũng là bằng hữu, Huế có thể còn đi lần khác nhưng chốn xa này khó sắp xếp dễ dàng.


        Dã Quỳ bên đuờng vàng rưc rỡ.Một loài hoa dại đặc trưng cho phố núi.Mưa trên cành Phượng tím làm cho tôi nhớ đến những hạt mưa trên cây sầu đông ở Huế. Không biết bạn bè tôi đang làm gì nhỉ? Chắc hẳn sau một đêm thức nhiều hơn ngủ,bởi câu chuyên của những người bạn già qua không ít đề tài. Ai sẽ nói nhiều nhất đây? Chắc hẳn là Quang Thu và Thuý Hương.Có lẽ trời đất cũng định sẵn sau tôi là Quang Thu và Sau Thuý Hương là Hồng Việt. Hai nhân vật chính không theo đoàn về Huế. Ai  sẽ ăn dùm chúng tôi chén cơm Hến ngọt ngào trong sáng ngày hôm nay và ai sẽ uống dùm tôi ly café đậm hương nghĩa tình trong một ngày Đông xứ Huế ?
      Tôi nhớ dáng cao gầy của Thân và nụ cười hồn hậu. Có một lần nào trong đời Thân đã hát một mình: “chàng đứng như em,một dáng gầy gầy, chàng đứng như em một dáng gầy gầy.Mỗi con lạch là mỗi xót xa,mỗi dòng sông là mỗi tuỗi già….”. Nếu chưa một lần hát,tôi sẽ nhắc lời. Nghe bạn.


        Tôi nhớ đến Trang Em với  khoé mắt của một thời hương sắc. Ngày ấy không cách đây bao nhiêu.Xa nhưng còn đọng trên khoé môi. Sáng nay, thời gian rộng rãi,có lẽ sẽ có thêm Tuyết Na và biết đâu sẽ tìm được Thương ,những người bạn đã định cư ở Huế.Có Tuyết Na để mọi người gọi Na ơi ,Na hỡi. Có Thương để mọi người nói: thương quá Thương ơi! Một đoàn rồng rắn sẽ làm cho dân tình trố mắt nhìn. Nhìn lạ lẫm, bởi họ không còn trẻ nữa. Mà họ lại trẻ trung. Thành nội sẽ chuyển mình trong tiếng nói giọng cười. Chợ Đông Ba sẽ ồn ào thêm .Chùa Thiên Mụ trưa nay sẽ trở nên ấm áp.
        Tôi nhớ đến lời mời, mà Trang Em đã nói từ chuyến đi trước. Tôi hình dung được một đoàn người kéo về Chợ Dinh để ăn một bữa cơm do Trang Em khoản đãi. Trong bếp sẽ là môt đám phụ nữ: Trang Em,Thân,Thương,Thuý Hương,Kim Anh,Ngọc Hường,Vợ Xuân. Ở phía nhà ngoài là một bàn tiến lên gồm Thọ Điện Bàn,Trân, Nhu, Xuân, Q.Thu và một Lân trầm mặc. Tiếng nói ở phòng ngoài và tiếng cười râm ran trong bếp chắc hẳn làm cây côi trong vườn nhà Trang Em nghiêng ngả. Là một bữa cơm Huế. Huế là quê tôi và cũng là quê của nhiều bạn nữa. Tôi hình dung đuợc hương vị của các món ăn đó ngon như thế nào.
        Tôi vẫn đi trong mưa Đà lạt. Con đường với những dốc dài, dốc ngắn.Thành phố của hoa và ngàn thông. Hoa làm cho đường phố thêm vui và thông làm cho thành phố thêm thơ. Huế buồn và u mặc.Trong cơn mưa phố núi ,tôi nhớ về những cơn mưa lạnh lẽo của xứ Quảng, Xứ Huế mình. Ở đây,mưa trên non cao.


Mưa làm mờ thung lũng. Ngoài kia,mưa làm ướt mi ai?  
Xứ Huế ,Xứ Quảng bây chừ cũng chìm trong mưa. Tôi mong,chút tình người của một nhóm nhỏ bạn bè tôi sẽ làm cho lòng mỗi nguời thêm ấm.
        Và tôi hát một mình.
Hết rồi vành nón chao nghiêng.
Ngọn thông rũ bóng muộn phiền đời em
Dã Quỳ thấm đẫm sương đêm
Nhớ ơi! một thoáng môi mềm năm xưa.

                                                           VoViDu

1 nhận xét:

  1. Lội chợ Hoa trong dịp lể hội hoa Dalat về trong cái se lạnh bát ngát của đất trời ngàn thông. Lang thang một ngày để thấy cái hay, cái thú vị khi không có ai bên mình...
    Về KS đọc tờ báo trong cái mệt nhưng thật bất ngờ khi MÌNH ĐỌC ĐƯỢC BÀI CỦA MÌNH trên mạng. 
    Sao ngạc nhiên quá chời! Sao lẹ vậy chời!

    Hi, Bạn mình làm cho mình thật ...là vi vu luôn với HOA-ĐẤT TRỜI và giờ là VỚI BẠN.
    Mình tự nhủ mình không bao giờ đi một mình trên cỏi đời này - luôn có bạn bè : HUẾ- ĐÀ LẠT- SÀI GÒN hay bất cứ nơi đâu đều có vòng tay của bạn qua alô phône ơi ới.

    Đọc lại lần nửa bài viết của " mình" (Hi) và mình chìm trong giấc ngủ ngoài kia hoa Dã Quỳ vẫn nở trong sương đêm và
     bên đồi thông kia vẫn ẩn giấu một bếp lửa hồng...