SONG SONG HỶ
Coi Mụ Hường ( H) kìa! Mụ ngồi ăn tô bún một cách điệu
đàng. Mụ vén tóc,lấy khăn giấy khẽ chậm lên môi. Ăn bún mà còn sợ bị trôi son. Lại
sợ tóc chạm vào nước của tô bún. Lại cười. Nhìn phát ghét!
Ủa! Ngày mai cũng là đám cưới của con mạ mà sao mụ thong
thả quá. Đến nhà, mụ còn nói đi kiếm cái gì ăn. Ăn cái nỗi gì đây. Công việc
còn một đống!Hi
Đã đổ xăng lần thứ hai trong ngày mà còn nhiều chuyên phải
làm, nhiều nơi phải đi. Còn một chiều nữa ,phải xong những nhiệm vụ mà bà xã ở
nhà trân trọng giao phó. Bà xã mình lần này không nói miệng mà giao bằng văn bản
có ký tên ,chỉ thiếu con dấu. Nhất con ,nhì vợ, ba trời. Làm cho mình phải đứng
ngồi không yên. Ăn tô bún mà miệng không thấy ngon.
Ngày mai phải làm sao đây? Vụ này chắc phải hỏi Xuân
tráng sĩ. Ông này đã làm sui 2 lửa nên chắc chắn phải rành. May là Bênh viện
tha Tào, nên ông mới hiện diện ở đây, Gan ông tráng sĩ này chắc lớn bằng gan
ông trời, nên ổng cũng chẳng ngại gì bệnh tật của mình , cương quyết vào đây, tham
dự cùng một lúc hai đám cuới: con mình và con của mụ H. Nhớ ngày Chủ nhật tuần
này, bước xuống máy bay, cùng anh em hội ngộ rồi khăn gói quả mướp ra Bênh viện
Huế. Một gánh gồm hai nửa, nửa gánh gươm đàn, nửa gánh bệnh án. Một ngày hai lần
đi, nửa ngày cho Linh Ứng ( Sơn Trà) ,nửa ngày tòn ten theo xe về ngoài đó. Vậy
mới là Tráng sĩ! Chẳng bỏ công phải chầu chực ở ga, rồi bến xe,mới thỉnh được
tráng sĩ về đây.
Bạn bè vây quanh. Công chuyện cũng đỡ rối, khi có ý người này, có lời người kia góp vào. Từng tuổi
này mà chưa có dâu, có rể ;nhất là chưa có cháu cũng nôn. Khi con gái về phán :
ít tháng nữa con cho ba ba má làm sui, hai vợ chồng mừng rơn. Thời buổi này,con
cái đặt đâu, cha mẹ ngồi đó. Ngồi hiên ngang và hãnh diện .Không vui mừng sao
được,khi con gái mình lấy chồng,rồi sẽ cho mình lên chức sau đó.Chức Ông ngoại
chứ đâu phải là binh nhất binh nhì gì đâu. Oai lắm!
H.Việt đề
nghị cả bọn già đi uống café. Chiều thứ 7 mà. Trời ơi,giờ này mà còn nói chuyện
café,cà pháo!
Mai,đám cưới
con mình. Lòng lâng lâng nghĩ đến một đám cưới thật vui!
Vậy là xong! Hai đứa con đã có nơi có chốn. Thân già này
sẽ có nhiều thời gian để nghĩ về mình,về
người. Xem như việc lớn trong đời,là trách nhiệm với con cái, mình đã thực hiện
xong. Mới ngày nào,con chị còn thẹn thò e ấp với những bước chân về ngõ nhỏ,nay
đã con và mình trở thành bà ngoại. Đứa con trai,ngày nào còn theo mẹ đòi mua
bong bóng,mà ngày mai sẽ là một chú rể trong tiệc nghênh hôn. Nói gì thì
nói,thiếu vắng một bóng đàn ông trong nhà là một thiệt thòi .Cũng may,hai đứa
con mình cũng biết thân,tự lo lắng cho việc hôn nhân mà không để mẹ vất vả.Con
cười cười: mẹ làm bà sui thật đẹp là tụi con vui rồi.Sui mình ở Duy Xuyên,chỉ
cách Đà Nẵng chừng 40 km,nên cũng tiện.
Mai,ông tráng sĩ này cũng cùng tham dự buổi nghênh hôn ở
Duy Xuyên,cùng phía đàng trai là mình. Tiếc rằng,buổi chiều ông lại phải quay về
Huế,chuẩn bị cho cuộc xét nghiệm vào sáng thứ hai.Vắng ông sẽ buồn,vì ổng như
là một hoạt náo viên chính hiệu.Tự nhiên lại thấy tức tức trong lòng khi ông Dũng
( D) nhơn nhơn: Tráng sĩ dự tiệc cưới con tui..Nghe có tức không?
Ừ,mà sao ông D này lung ta lung túng như gà mắc tóc.Ổng bảo:công
việc vợ giao,không xong là chết với bả. Ông D. ơi là ông D ơi! Chuyện gì cũng
thê1 Từ từ thì cháo cũng nhừ.H.V mời đi uống café kìa!Phải đi thôi.Chiều thứ 7
mà. Sui ông ở Hoà Phước ,xa mấy tí!
Lòng vui quá đỗi. Mai,đám cưới con mình!
Hoa Trần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét